
- Thiện. Để hôm khác mình ăn Kem được không?
—
Những ngày sau đó , tôi vẫn dành phần lớn thời gian cho Pooh. Cả ngày điện thoại lúc nào cũng trong chế độ im lặng.
Chợt nhận ra, thì ra tôi vốn dĩ không hiểu Ju. Ju đâu phải là một chàng trai khô khan như tôi vẫn nghĩ. Chẳng phải cô gái đi cùng Ju hôm đó tay ôm một bó hoa thật to hay sao? Dù quen nhau hơn một năm, Ju chưa từng tặng tôi một bó hoa nào to như vậy. Ju biết tôi không thích hoa, Ju cũng biết tôi không cầu kì và Ju biết thừa tôi sẽ la ó bó hoa Ju tặng. Nhưng Ju đâu biết rằng. Từ sâu trong trái tim, tôi vẫn muốn được Ju tặng một bó hoa thật to một cách bất ngờ. Vẫn muốn nhận những tin nhắn ngọt ngào chúc ngủ ngon, chứ không phải vài ba câu bâng quơ đơn giản: " Ngủ sớm nhé." Vẫn muốn được nghe Ju nói những lời nhẹ nhàng quan tâm, chứ không phải cách mà tôi và Ju vẫn hay cãi lí, chành choẹ nhau.
Tôi đâu có quan tâm bó hoa Ju tặng tôi to như thế nào, cũng đâu quan tâm Ju có thức cùng tôi hay cũng vì thức xem bóng đá, để 2 giờ sáng nhắn cho tôi cái tin đủ ba chữ :
" Ngủ sớm nhé" ấy . Điều tôi muốn biết : Tôi là gì trong trái tim Ju mà thôi.
Tôi không khóc, và cũng không có lí do gì để khóc. Chỉ là tôi ngộ nhận, là chính tôi vẫn luôn cho rằng thứ tình cảm mập mờ kia là tình yêu. Làm gì có tình yêu nào có nhiều mâu thuẫn đến vậy? Làm gì có những người đang yêu nào lại thích nói những lời nặng nề, lại thích làm người ta tổn thương như thế? Vốn dĩ, tôi và Ju chẳng có mối ràng buộc nào, và tôi, sao lại hi vọng một lời giải thích, từ Ju?
Ju im lặng. Và tôi cũng im lặng. Có cần một lời giải thích cho mối quan hệ mập mờ này không? Cái tính ương bướng của Ju và tôi đã trả lời tất cả. Không cần một lời giải thích nào cả. Bởi, ta đã là gì của nhau?!
buồn một mình
Pooh hôm nay bình lặng hơn mọi ngày. Chiếc đài nhỏ êm ru với giai điệu quen thuộc. Tôi ngồi mộng mơ, lẩm nhẩm giai điệu bài hát.
" ….
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I’m old
Show me what love is – haven’t got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
We’re only here today
Love is now or never
Bring me far away.
……. "
Bài " Take me to your heart" vẫn đều đặn phát ở Pooh gần tuần nay. Thiện cũng từ bỏ thói quen nghe nhạc Rock của cậu ấy cũng bằng từng ấy thời gian để nhường cho tôi chiếc đài với bài hát phát đi phát lại không biết chán. Cậu ấy vẫn tặng tôi những món quà nhỏ như mọi ngày, chẳng vào bất cứ dịp nào đặc biệt. Hôm nay, Thiện đưa cho tôi một chiếc đồng hồ cát.
Tôi ngồi ngắm nghía chiếc đồng hồ một lúc lâu, rồi hỏi Thiện.
- Thiện có muốn thời gian quay trở lại không?
Thiện có vẻ đăm chiêu suy nghĩ câu hỏi của tôi lắm, cậu ấy ôm cây đàn ghita lại gần chỗ tôi, và ngồi xuống. Nhìn thẳng vào mắt tôi, Thiện thẳng thừng.
- Không.
- Sao lại vậy? – Tôi ngạc nhiên.
- Vì những điều tốt đẹp luôn ở phía trước. – Thiện mỉm cười, bàn tay lướt nhẹ trên cây đàn. – Còn Ki thì sao?
- Tớ không biết.
Tôi cười ngượng, tránh ánh mắt của Thiện. Nụ cười của cậu ấy trong mắt tôi bỗng nhoè nhoẹt đi. Tôi không muốn cho Thiện biết là mình đang khóc. Tôi không muốn khóc vì Ju. Không muốn khóc vì lí do cả tuần nay Ju gần như biến mất. Tôi trong mắt Ju là cô gái ương bướng và mạnh mẽ. Chứ không phải là cô gái dịu dàng, yếu đuối. Hoàn toàn không.
Thiện ngập ngừng.
- Cậu không sao chứ Ki?
- Ừ. Tớ không sao. – Tôi nghẹn ngào.
- Nếu cậu có tâm sự. Cứ nói. Tớ sẽ nghe. Nếu muốn khóc, cứ khóc. Càng kìm nén, càng đau lòng.
Thiện vừa dứt lời. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn kìm nén trong lòng, bây giờ được dịp vỡ oà. Rằng mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Ju. Rằng lí do tôi bỏ về giữa chừng trên đường đi ăn Kem hôm đó, rằng Ju không nhắn tin, không gọi điện, không giải thích. Nức nở. Tủi giận. Tôi cảm thấy mình như là một con ngốc. Một con ngốc có lúc nghĩ rằng. Ju yêu tôi.
Thiện không nói gì cả, cậu ấy ngồi lặng nghe tôi sụt sùi. Chốc chốc lại đưa khăn giấy cho tôi.
Lượt xem:
